Công Ty TNHH SXTM Nấm Linh Chi Đất Thép

Thông tin chung

  • Mã số thuế

    0313287840

  • Người đại diện

    Nguyễn Thị Hiếu

  • Địa chỉ

    66/9 đường 720, ấp Trung Hiệp Thạnh, Xã Trung Lập Thượng, Củ Chi, TPHCM

  • Điện thoại

    0985092331

  • Email

    nguyenhieu0204@gmail.com

  • Website

    linhchidatthep.com

Kênh phân phối

Hình ảnh từ thương hiệu

Video về thương hiệu

Câu chuyện thương hiệu

Mình là Nguyễn Thị Hiếu, quê Củ Chi. Năm 2007 mình tốt nghiệp ĐH và xin được việc làm ở một công ty Nhật, làm đúng chuyên ngành của mình. Được nhận vào công ty, mình mừng rỡ và làm việc hết mình. Có việc rồi thì cứ cậm cụi làm, buổi tối thì mình tìm thêm tài liệu về chuyên ngành rồi đọc. Mình không chú trọng đến việc mở rộng mối quan hệ. Chỉ biết sáng dậy, nấu ăn, chuẩn bị cơm mang đi làm, tối về đọc tài liệu. Riết rồi mình chỉ biết công ty và nhà trọ. Khả năng giao tiếp của mình kém lắm. Mình nói chuyện lắp ba lắp bắp không trôi chảy, không suôn câu.

Sau một khoản thời gian dài cậm cụi làm việc, đến đầu năm 2012 mình bắt đầu bị đau lưng, cứ nghĩ là ko sao nên vẫn cố gắng. Nhưng đến giữa năm 2012 thì bệnh nặng hơn, cơn đau dữ dội hơn. Có lúc mình phải đứng để làm việc cho kịp tiến độ. Đau

quá không chịu nỗi, mình đi khám và chụp MRI thì phát hiện mình bị thoát vị đĩa đệm cột sống. Bác sĩ khuyên mình nên thu xếp để mổ sớm, nếu không sẽ làm teo cơ ở mông và ở chân. Mình lo sợ, về nhà mà mất ăn mất ngủ vì suy nghĩ tới vấn đề tiền bạc chi phí cho giải phẫu, rồi tiền chi cho giai đoạn dưỡng bệnh…Lúc đó y học chưa phát triển như bây giờ, nên còn có nhiều ca phẫu thuật nhưng kết quả không như mong đợi, có trường hơp bị liệt, mình càng lo lắng hơn.


Sau đó mình tới bệnh viện y học cổ truyền ở đường Nguyễn Văn Trỗi để điều trị. Bác sĩ cho mình châm cứu, tập vật lý trị liệu, hốt thuốc mang về sắc uống. Mình kiên trì uống hơn cả trăm thang thuốc bắc. Uống nhiều ngán quá, đến mức khi nấu siêu thuốc lên, chỉ nghe mùi thuốc thôi là mình nôn.

Lúc đó buồn lo nên mình khó ngủ lắm. Rồi có người bạn tới thăm, thấy mình hốc hác vì ngủ không được, nên sau đó bạn về và gửi cho mình bịch nấm Linh Chi, kêu là nấu uống thử xem sao, nấm này nghe kêu khi dùng cải thiện ăn ngủ được.

 

Thật sự thì mình cũng không tin về tác dụng, nhưng nhân tiện nấu thuốc của bệnh viện y học cổ truyền, mình cho nấm vào nấu cùng và uống thử 1 tuần thì thấy có tác dụng, buổi tối mình bớt đau nhức hơn, ngủ ngon hơn. Khi mình ngủ ngon thì tinh

thần thoải mái hẳn. Tập vật lý trị liệu cũng có kết quả rõ hơn.

 

Mình trở lại công ty làm. Lúc nào làm hết task thì mình tra thông tin tìm hiểu về nấm Linh Chi. Rồi phát hiện quá nhiều công dụng, công dụng nào cũng rất rất tốt cho sức khỏe của con người. Mình tìm tài liệu về nấm rồi đọc miệt mài. Coi ai đã trồng được nấm này rồi, họ làm như thế nào? Tài liệu nào có nghiên cứu về nấm… Coi đến mức không còn một tài liệu mới nào về nấm. Mình bảo: sao họ không viết nhanh nhanh ra những bài mới cho mình đọc? Vì lúc đó MÊ NẤM. Nhưng thật sự

chưa có ý định trồng.

 

Rồi có lần công ty mình nhiều việc quá, phải làm suốt đêm. Mình cũng cố gắng làm vì khách hàng đang hối quá trời. Rồi bỗng dưng lưng mình đau lại, đau ko thể tả, mình ko nhúc nhích được. Mình lại tiếp tục xin nghỉ phép ở công ty để lại đi điều

trị. Sau lần điều trị đó, mình vào lại công ty và xin nghỉ hẳn vì sợ một lúc nào đó công ty nhiều việc, mà mình đột ngột đau như lần này thì không đảm bảo tiến độ, sẽ ảnh hưởng đến mọi người.

 

CON ĐƯỜNG MÌNH ĐI GIỜ RẼ SANG MỘT HƯỚNG MỚI.

Sau khi nghỉ việc ở công ty mình gặp rất nhiều khó khăn vì cái tính nhút nhát thụ động của mình và khả năng giao tiếp kém nữa. Có lúc đi tới trại nấm, chỉ có mấy chú mấy anh làm, không thấy có chị hoặc cô nào là nữ thì mình lắp bắp vài câu

rồi về luôn. Không hỏi chuyện gì cả. Một tháng trôi qua, ngày nào mình cũng bắt mình phải đi tìm hiểu, có lúc mình không biết nơi mình sẽ đến là ở đâu nhưng mình vẫn dắt xe ra để đi, sợ ở trong nhà thì tinh thần lại xìu xuống. Mình quyết tâm

và cố gắng đi tìm hiểu về nấm, mình may mắn gặp các cô chú làm nấm, những người từng trồng thì kêu là không có lời đâu con ơi, có tiền thì con đi mở tiệm bán gì đó rồi làm, rồi mua nấm uống. Chứ con làm là tiền không còn đâu. Lúc đó, vì

sự yêu thích những tác dụng có lợi cho sức khỏe của nấm Linh Chi, và mơ ước về trại nấm không hóa chất, do lúc đó không có chỗ nào chú trọng việc trồng dược liệu không hóa chất. Vậy nên mình lơ đi những khó khăn mà các cô chú nói.

Rồi mình gặp một chú bán bịch phôi nấm, chú kêu làm đi con, lời lắm con ơi, lời ít nhất là 30%, chú bán bịch phôi cho con 4.500/phôi, 50 phôi được 1 ký nấm, chú thu lại luôn cho con, bao nhiêu ký chú cũng thu. Tính sơ sơ cũng thấy lời quá rồi.

 

Thiệt tình, lúc đó mình như ngọn lửa đang cháy mà được tiếp thêm bình xăng nữa nên lửa nỗi lên bừng bừng luôn. Mình nghĩ giờ mình ko thể ngồi làm lâu nên không làm việc văn phòng được nữa, chọn nghề nấm làm để sống qua ngày, nấm này lại có ích

cho sức khỏe của nhiều người nữa, mình cứ làm sạch, người ta uống bớt đau bệnh như mình thì vui biết chừng nào. Vậy mà còn lời nhiều nữa, sướng quá còn gì.

 

Trong lòng vui như được quà, Mình quyết định thuê đất, làm trại, đặt bịch phôi giống của chú liền luôn. Trại rộng khoản 200-250m2.

Mình tự mình đi tìm, rồi chọn những vật liệu làm trại, đi đặt thợ… Gia đình mình, ko ai biết mình làm nên ko thể giúp. Có lẻ vì một lần sau đợt bệnh đầu tiên, mình nói về ý định nghỉ làm công ty và chuyển qua nông nghiệp, nhưng tất cả mọi

người đều phản bác, với ý nghĩ: ‘tao thấy mày học riết rồi mày không còn tỉnh táo, nên đòi đi về làm nông’. Chỉ là mới trình bày ý định của mình, mình bị phản đối dữ dội, nên sau này mình muốn làm gì cũng tự dò tìm cách rồi làm.

 

Một tuần để đi tìm chọn vật liệu dựng trại, tìm thợ đặt làm trại xong, mình may lưới bao phủ khắp trại để không con côn trùng nào có thể vào được. Sau đó đi đặt mua kệ, hẹn ngày giờ ngày giao và liên hệ sắp xếp người khuân vác phụ. Đến ngày giao kệ tới thì chỉ có một anh sắp xếp phụ được. Vậy là mình bay vô khiêng phụ kệ vào trại luôn. Đúng là giai đoạn khởi đầu, chưa có nguồn thu, đụng gì cũng làm, rồi mình trở thành THỢ ĐỤNG. Bê hết giàn kệ vào trại, mình bắt đầu sắp xếp theo đúng khoảng cách, tìm đồ cố định cho cái kệ cân bằng, không lắc lư. Rải vôi một lần nữa, mọi thứ đã ổn, chờ ngày phôi nấm về là đặt lên kệ. (vì chưa có kinh nghiệm, ko làm cục kê lớn, nên sau này nấm gần đến thời gian thu hoạch, kệ bị sập, nấm bị rơi hết xuống đất,

bị hư nhiều)

Sau bao ngày trông ngóng thì đến thời gian hẹn nhận phôi, mình sắp xếp nhân công chờ bóc dỡ phôi nấm phụ, nhưng gặp ngay đợt mưa, xe giao không được vì sợ ướt phôi.

Hôm sau trời vẫn mưa, nhân công tới nhưng ko có việc làm, không chờ được nên họ đi làm việc khác.

Hôm sau nữa thì xe rảnh, trời đẹp, có thể giao thì không có nhân công. Chú giao phôi kêu hôm nay không nhận thì sợ mai xe không rảnh, do họ đi giao phôi cho chỗ khác.

-      Dạ vậy chú kêu người ta chở phôi nấm xuống cho cháu đi. Không có công, mình lo xoắn lên. Rồi Cô bạn thấy mình lo quá, bạn cũng hứa lên trại để phụ.

Tầm10 h30 sáng hôm sau, xe chở phôi xuống tới trại. Xe đi tới chỗ cách trại của mình tầm 200m thì không đi được nữa. Lúc đó trời nắng chang chang, chỗ xe đậu không một bóng cây. Bác tài mở thùng xe ra, mình thấy nhiệt độ bên trong thùng

xe chắc cũng tầm 40 độ. Trời ơi, không đưa xuống nhanh nhanh thì chắc phôi nấm cũng chết mất. Tiền của mình, bao nhiêu tiền của mình nằm gần hết trên xe phôi, tiền ko làm phẫu thuật giờ nằm trên cái thùng xe 40 độ này. Ông trời năm ấy,

lúc nắng thì nắng hết ga, mưa thì cũng mưa cả buổi. Mà nấm rất nhạy cảm. Nghĩ vậy nên giờ phút này MÌNH KHÔNG DÁM MỆT, KHÔNG DÁM ĐAU.

Thương con bạn, nó cũng làm bán sống bán chết như mình. Hai đứa cố gắng làm và không nói lời nào, giữ sức để đưa số phôi từ trên xe xuống đất sớm giây nào hay giây ấy.

Anh tài xế xuống thấy có 2 đứa làm thì anh phán một câu: ‘Trời ơi, chỉ có 2 tiểu thư này thì làm đến biết bao giờ cho xong’, rồi anh chán nản bỏ đi đâu không biết.

Hai đứa cứ làm như 2 con robot, không một lời nói nào, cứ làm lia làm lịa. Bằng mọi giá phải chuyền các bạn phôi này xuống, để ở thùng xe thì phôi bị luộc. Mình phụ trách leo lên thùng xe, bê phôi ra, và cô bạn thì bê từ trên xe xuống đất.

Cả 2 đều mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm quần áo không còn chỗ nào khô.

Làm cật lực đến 12h30 thì anh tài xế quay lại. Ảnh bất ngờ vì cuối cùng cũng đã gần xong. Cái xe 3.5 tấn, chất đầy phôi thì tính ra cũng gần 5 tấn phôi. Cuối cùng cũng đã xuống tới mặt đất. Hai đứa lăn quay ra, chỉ muốn nằm và dang 2 tay 2 chân ra 4 phía cho thỏa. Đúng là sức con người có lúc trở nên phi thường. Không biết giờ lọt vô cảnh đó, có còn sức để làm nổi như vậy không nữa.

Xuống xe phôi xong, anh tài xế chạy về chở phôi xuống tiếp. Còn 2 đứa ngồi nghỉ mệt xong mới có sức nói cười rôm rả.

Rồi ông trời lại muốn thử thách nên đổ mưa, số phôi lai láng ngoài hiên, đâu có được sắp xếp gì. Do lúc nãy lật đật giải thoát nó khỏi cái nóng hơn 40 độ trong thùng xe tải. Trời ơi, 2 đứa lại một phen chạy trối chết. Vừa gom phôi gọn lại, vừa chạy đi tìm tấm đậy. Đúng là ông trời cứ thích trêu ngươi!

Chạy đi mượn được tấm đậy, đậy phôi xong, 2 đứa chạy vào gian nhà trống để ngồi. Giờ là hết nhúc nhích gì nổi, chỉ muốn nằm dài ra mặc kệ mọi thứ.

 

Ông trời thử thách riết rồi ổng chán. Nên ngày hôm sau trời yên bể lặn. Xe phôi cũng được xuống suôn sẻ. Phôi nấm được đưa vào nhà và xếp lên giàn đâu ra đó.

 

Giờ bắt đầu giai đoạn chăm sóc nấm. Đến lúc thấy nấm ra nụ, mình vui mừng không tả

được.


Chăm sóc nấm từng ngày, nhìn nấm lớn lên thấy thú vị lắm.


Cưng nấm, mình đi ko dám đụng vào. 2 bịch phôi để gần nhau ra nấm to quá thì nó bị đụng vào nhau, sợ hình dáng không còn đẹp nữa. Mình nhẹ nhàng chỉnh sửa vị trí lại để nấm không đụng vào nhau.


Nấm phát triển được 2 tháng thì bỗng dưng bị bệnh. Nấm bị mốc xanh quanh cái viền nấm.

Ôi trời ơi, lúc đó chạy ngược chạy xuôi, đi học đi hỏi tùm lum, hỏi những cô chú đã từng trồng xem làm thế nào. Ai cũng kêu bẻ cái nấm đó bỏ đi. Mình không cam tâm bẻ bỏ những nấm đó. Mình sợ nấm mốc lây cho các nấm khác. Về lại trại, mình mang những phôi có cái nấm bị mốc xanh đó ra một khu riêng. Chỉ 3 ngày thôi mà mốc xanh nó lây ra khoản 20% số lượng nấm trong trại. Mình làm cật lực tới 8 giờ tối vẫn chưa ăn cơm, mệt quá đi liêu xiêu té vào kệ nấm, lại đứng dậy làm tiếp, sợ để mai thì mốc xanh lại ăn lan qua các nấm khác.

 

Di chuyển xong những bịch nấm hư ra khu khác. Mình tìm tài liệu đọc xem có cách nào cứu ko? Mình làm đủ thứ cách, nào là lấy nước vôi lau cái chỗ bị mốc xanh. Một mớ thì mình dùng nước cồn lau. Một mớ thì dùng Rượu trắng để lau. Nhưng cuối cùng thì cách nào cũng không được nên mình phải nhổ bỏ. Lúc đó buồn lắm.

Sau lần đó thì số nấm còn lại không bị bệnh nữa. Việc chăm sóc cũng không tốn nhiều công sức lắm. Mình có thời gian học cách phân lập nhân giống nấm, cách làm bịch phôi nấm, canh thời gian hái khi nào là đúng, cách hái nấm như nào để nấm đẹp, cách phơi và bảo quản… mình chuyên tâm giành hết thời gian cho nấm.

 



Dần dần nấm của mình gần phát triển và hết viền trắng, nấm ra bào tử phủ đầy mặt nấm. Rồi nấm cũng đến ngày thu hoạch.


Cứ nghĩ là không còn vấn đề gì xảy ra nữa. Ai dè đến lúc hái xong phân nữa số nấm, mới mang ra phơi được 1 tiếng, đến gần 11h trưa, thì trời bắt đầu mưa. Rõ ràng là mình đã coi dự báo thời tiết là chỉ mưa vào chiều tối, còn ban ngày thì nắng mà. Trời mưa gì mà mưa dầm luôn. May mà khu đó có 2 gian nhà trống. Mình tới hỏi mượn để bày nấm ra cho nấm thoáng gió. Gần 150kg nấm tươi, quá trời nhiều.Mình xếp nấm trên những tấm liếp phơi, xếp xong thì đã hơn 7h tối. Hôm sau trời vẫn mưa. Mình chỉ ngồi lật trở nấm, trở hết liếp này qua tới liếp kia, hết vòng rồi lại quay lại từ đầu. Mình cứ ngồi trở từ 6h sáng tới 7h tối, trưa vừa ăn cơm vừa trở.

Hai ngày hôm sau trời tiếp tục mưa dầm, mình vẫn ngồi trở. Rồi mình cầm phải cái nấm ở vị trí ngay chỗ mái nhà bị dột, ướt nước mưa nên nấm bị mốc, mình sợ tất cả nấm khác bị mốc như vậy, rồi bắt đầu nghĩ tiêu cực. Trong lòng chán nản cùng cực, mình tưởng như mình ngã gục, ko thể nào đứng lên nỗi nữa khi mình đã cố gắng biết chừng nào rồi mà đến phút này lại gặp tình huống như vậy.

 

Tối đó, mình về phòng trọ, bưng chén cơm lên mà nước mắt rớt 2 hàng. Nhỏ bạn thân của mình hỏi thì mình kêu ko sao. Nguyên đêm đó ngoài trời thì mưa dầm, trong phòng thì mình nằm khóc, khóc rồi mệt lả người, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, bước xuống giường, mình cảm thấy ức quá nên bật ra câu nói:’chắc là ông trời muốn mình chết luôn hay sao á bà ơi! Bữa nay mà ổng không nắng nữa thì chắc mình đem quăng nấm hết luôn quá’. Nói thì nói vậy nhưng vẫn cứ cố gắng hết mình, mình cố nuốt chén cơm để chạy lên trại tiếp tục trở nấm. Mình thấy không ổn, nên hỏi người này hỏi người kia xem chỗ nào có lò sấy. Mình hỏi lò bánh mì, thì họ bảo sợ ám mùi nấm. Mình liên hệ người có trại nấm lớn có lò sấy, định sấy nhờ, nhưng anh từ chối vì trại nấm của mình trước đây từng bị nấm mốc ký sinh, nên sợ bào tử nấm mốc sẽ lây lang sang trại anh. Mình cũng không biết làm thế nào nữa, mình tự nói với mình rằng thôi kệ, giờ mình cũng đã tìm hết cách rồi, đã cố gắng hết mình rồi, có hư thì cũng chịu.

 

Mình vừa ngồi trở nấm vừa suy nghĩ miên man thì điện thoại của mình kêu tít tít.

Mình nhận được tin nhắn của nhỏ bạn:’cố lên nha bà, rồi mọi việc sẽ ổn’ (một câu nói quen thuộc trong bộ phim ‘3 chàng ngốc’ mà cả 2 đứa đều rất thích vì bộ phim đó tiếp thêm ‘lửa’ cho chúng mình rất nhiều).

Mình trả lời: ‘ừa, tui không sao đâu, ổng không thể nào đè bẹp được người giỏi giang xinh đẹp như tui đâu!hehe’(chắc lúc đọc tin nhắn nó cũng cười sặc mấy bận). 

Mặt dù trả lời tỉnh queo vậy cho bạn an tâm đó nhưng trong lòng thì đang nóng dữ lắm. Lo cho nấm và bực tức ông trời. Có lẽ khi đã cố gắng hết 1000% sức lực rồi, nhưng nhận về kết quả quá tệ, nên quay ra Giận vô cớ, tức giận ông trời đến mức mà gặp ông trời chắc bay lại quánh ổng tơi bời luôn quá.

Rồi trời cũng không phụ lòng người, chắc ổng sợ bị đánh hay sao á, nên hôm đó ổng nắng một bữa chang chang. Mình mang nấm ra phơi, ngồi ngoài sân trở nấm cả ngày mà mặt mày tươi rói. Sau ngày hôm đó thì nấm của mình đã dốt dốt, không sợ mưa nữa. Mình nói giờ cho ông mưa đó, mưa cho đã đi.

 

Rồi 2 ngày hôm sau nữa ông trời ổng nắng gắt nên nấm của mình cũng đã khô. Mình cắt gốc, phân loại nấm. Nhìn những liếp nấm của mình đã khô rồi, sao mà đáng yêu gì đâu. Mình hái nốt số nấm còn lại, và lần này thì phơi ngon lành.

 Sau khi phơi khô xong mình mới biết không phải 50 cái nấm 1 ký. Thực tế trung bình đã tính luôn hao hụt thì 100- 120 bịch phôi mới mọc ra được 1 ký nấm khô.

Mình mang nấm tới chỗ chú bán phôi, kêu chú mua lại. Chú nói đợt này nấm dư nhiều quá, chú không mua. Chú cho một số điện thoại của lái, họ tới trả giá chỉ hơn 1 nữa so với chú hứa thu mua trước đây. Mình không biết làm sao luôn. Nấm của mình cũng thuộc loại nấm rất đẹp vì mình chăm sóc rất kỹ. Nếu bán cho anh này, coi như mình chỉ thu lại đc 30% số vốn mình bỏ ra, chưa kể công sức của mình.

Lúc đó lầm bầm trong bụng, chửi cái chú bán phôi, hứa cho đã rồi không mua nấm. Rồi mình thông báo với bạn bè là mình đã thu hoạch nấm nhưng giờ bán ko được. Rồi bạn bè mỗi người mua ủng hộ 1 ký. Chắc bạn bè biết tính mình, đã làm thì làm hết mình, và làm sản phẩm ko dùng hóa chất gì cả nên mọi người cũng mạnh dạn mua ủng hộ và giới thiệu thêm bạn bè của họ nữa. Sau 2 tháng, mình mới bán hết số nấm mình làm ra.

 

Trong khoản thời gian làm nấm, mình gặp gỡ quen biết nhiều người cùng làm nấm như mình. Ai ai cũng có cái khổ:

- Người mua bịch phôi về thì bị rủi ro nhiều nhất: Một là phôi không chất lượng, lúc lên lúc không. Hai là khi nấm đã ra, chăm sóc đến lúc thu hoạch thì lại bị ép giá.

- Người nào ở nhà tự hấp bịch giá thể rồi mua giống về cấy vô thì rủi ro ít hơn. Nguyên nhân rủi ro là người bán giống không có trách nhiệm, làm ẩu. Cô chú làm lỗ riết rồi bỏ nghề.

 

Dần dần thì nấm của mình cũng đến ngày thu hoạch đợt thứ 2. Ở đợt 2 thì thuận lợi nhiều hơn. Sóng yên gió lặng. Trời nắng chang chang nên phơi rất tốt. Bán xong nấm đợt 2, mình tổng kết lại, sau một thời gian vật vả với nấm, số tiền mình thu lại là 80% số tiền mình đã đầu tư làm. Bụng bảo dạ, chắc do mình chưa có kinh nghiệm, nấm bị hư nên mình mới bị lỗ như vậy. Giờ mình làm tiếp chắc không như vậy nữa. Mình dọn dẹp trại và định đặt mua bịch phôi giống cho đợt mới. Đợt này thì mọi việc suôn sẻ hơn.

 

Rồi mình bắt đầu nghĩ đến việc đặt tên cho trại nấm của mình, để khi khách hàng cầm trên tay sản phẩm nấm linh chi thì biết sản phẩm được sản xuất từ đâu? Suy nghĩ đến việc mình trải qua cũng nhiều trải nghiệm, nhưng mình không muốn bỏ cuộc, nên gọi tên ĐẤT THÉP để làm cho tinh thần mình vững bước hơn cho những thử thách sắp tới để chinh phục loại dược liệu có ích cho sức khỏe người dùng. Dù có khó khăn gì cũng không bỏ cuộc.

 

Sau đó lại có sự cố chỗ đất trại của mình thuê. Người cho mình thuê đất làm trại không phải là chủ của đất đó. Đất đó chỉ là đất người khác cho chú trông coi, chủ đất thật về lấy lại và bán đất, thế là coi như số tiền mình mang đi cất trại cũng mất luôn. Mình nỗi khùng lên với chú. Chú nói để chú có tiền chú trả lại cho mình, nhưng giờ chú chưa có để trả... Mình coi như số tiền đó mình dùng để mua thêm bài học. Mình không làm ở đó nữa, rồi về Củ Chi thuê lại trại trước đây người ta trồng nhưng lúc đó bỏ, không trồng nữa, trại vẫn để không.

Mình bắt đầu lại và lần này suôn sẻ hơn, nấm không bị bệnh nhiều. Chỉ hư 5% bịch phôi giống. Nấm lên tốt, khỏe hơn.

 

Mình thấy nghề nấm cũng không còn đáng sợ nữa. Và mình còn phải nghĩ hướng đi cho cả những cô chú anh chị cùng làm nấm như mình để họ không bị lỗ vì giống không tốt hoặc vì bị ép giá với mong ước một ngày nào đó mình có thể tiêu thụ nấm mình và của cô chú anh chị trồng ra. Vì vậy bên cạnh việc trồng, mình nghiên cứu thêm về chế biến nấm linh chi thành những sản phẩm tiện dụng. Kết hợp thêm với các dược liệu khác để tăng công năng của sản phẩm, giúp khách hàng đạt được hiệu quả khắc phục vấn đề sức khỏe tốt hơn.

 

Cảm ơn bạn đã nghe câu chuyện của mình!

Giấy chứng nhận và giải thưởng đạt được

Đánh giá về nhà sản xuất

0
0 đánh giá
0
0
0
0
0
Đánh giá sản phẩm: